Youtube

Theo dõi BLOG
~~~~~ YOUTUBE
~~~~~ TRI ÂN

Có lúc, mình tưởng cái “tôi” là thứ gì đó thật sự tồn tại:

Một nhân vật chính, một trung tâm của mọi chuyện.

Rồi mình cứ sống để bảo vệ cái tôi ấy:
– Phải được yêu thương.
– Phải không bị tổn thương.
– Phải hơn người khác một chút để không bị xem thường.

Mà đời thì đâu có chiều mình hoài.


Một ngày, mình ngồi lại và hỏi:
Cái “tôi” này thật sự là gì vậy?
Nó có phải là cái tên mình mang?
Có phải là ký ức tuổi thơ?
Hay là cảm giác bị tổn thương, hay sự tự hào khi được khen?

Rồi mình thấy rõ:
Cái “tôi” chỉ là một chuỗi ký ức, cảm xúc, phản ứng…
Được thân – tâm ghi nhận và gán nhãn.
Nó không phải “mình thật”.
Nó là cơ chế tự động mà thân – tâm tạo ra để sinh tồn, phản ứng, bảo vệ.

Mình bắt đầu bớt tin nó là thật.

Khi ai đó nói điều gì làm mình tổn thương, mình quay vào hỏi:
– “Ai đang tổn thương?”
– “Cái ta nào bị chạm đến?”
– “Cảm giác này có thật không? Hay chỉ là một phản ứng được huân tập?”

Từ đó, có những lúc trong ngày, mình thật sự nhẹ – không còn bị lôi kéo.
Chút buông đó, nhỏ thôi, nhưng rất thật.
Và nó giúp mình biết: giải thoát không xa, chỉ cần thấy rõ cái đang trói mình.

Mình chia sẻ không để làm thầy ai.
Chỉ để ai hữu duyên đọc đến, thì có thể tự hỏi mình, như mình đã từng hỏi.
Biết đâu, một giây nào đó, bạn cũng nhẹ như mây,
Thấy rõ cái tôi ấy vốn không thật,
Và bắt đầu bước đi trên con đường an lạc.

Lee An


Mình đã thấy ra cái bản ngã – và bắt đầu được tự do.

TRUNGTAMCICI

Nhận xét

Đăng nhận xét

📚 Tổng hợp bài viết

T.H

Khi không tôn trọng một người thì không bao giờ có tình thương cho người đó. Lúc đó bạn chỉ tôn trọng bản ngã chính mình và dành hết tình thương yêu cho nó.

T.H

Điều gì đem đến sự tốt đẹp cho mình và cho người thì cứ tiến tới hành động bất chấp mọi cản trở của tâm.

T.H

Hãy tập giữ niệm trên 1 đối tượng (1 pháp bất kỳ). Tập theo đi rồi từ từ sẽ ngộ.