Giờ đây, khi viết hay nói ra một điều gì đó, thì nó là điều cần được viết, cần được nói như vậy. Mình đôi khi còn không hiểu những điều đó là đúng hay sai, chỉ thấy nó muốn được thốt ra, muốn được biểu hiện. Mình đã hỏi Thầy về điều đó. Thầy nói: “Không cần hiểu.” Mình cũng từng bắt gặp câu trả lời ấy trong một bài viết vô tình đọc được trên Facebook: “Đừng cố hiểu điều gì đó bằng lý trí. Hãy để trái tim dẫn đường cho bạn!”
Và thật vậy, mình cũng từng hỏi Thầy về những nhịp đập rất lạ của trái tim mình. Thầy lại đáp: “Không cần hiểu.” Quả tim mình thỉnh thoảng đập những nhịp rất khác lạ, không thể diễn tả bằng lời hay chữ. Chỉ ai đang trải qua như vậy thì mới cảm nhận được.
Tuy nhiên, đôi khi cái ý tò mò vẫn thôi thúc mình đi tìm xem có ai từng nói đến điều kỳ lạ này chưa. Rồi mình đã xem một video, trong đó họ gọi đó là nhịp đập, là tiếng gọi của vũ trụ, của sự thật đang dẫn đường cho mình.
Thật vậy! Nó kỳ diệu lắm. Khi nhịp tim ấy vang lên, mình cảm thấy một sự thôi thúc, một sự hướng về, một nỗi nhớ nhung điều gì đó không rõ hình hài. Nhưng đồng thời, cũng có một cảm giác đầy đủ, trọn vẹn, như thể mọi thứ cần thiết đều đã có mặt nơi đó.
Có những lúc vì quá khao khát muốn hiểu cái nhịp tim ấy, mình lại hướng mắt về mặt trời, nhìn thẳng vào đó thật lâu… cho đến khi cảm thấy no, cảm thấy đủ.
Mình đọc được một bài viết có câu: “Đừng tìm kiếm nữa. Phật ở ngay trong tâm bạn!” Khi đọc đến đó, mình chỉ thốt lên: “À… nhịp đập đó!” Và kể từ khoảnh khắc ấy, cái ý muốn hiểu cũng dần biến mất. Giờ đây, chính mình còn không muốn hiểu điều mình đang làm, đang viết là gì. Chỉ cần như thế thôi!
Khi đã đối diện đủ, ta không còn khao khát nữa, không còn mong cầu điều gì hay quá sợ hãi điều gì nữa. Mình thấy thật may mắn! Mình từng tưởng rằng mình “bị”, nhưng hóa ra là “được” – được dạy dỗ đâu vào đấy. Chỉ có thể là một vị Thầy, một đấng toàn năng, mới có thể chỉ dạy mình tỉ mỉ đến như vậy!
Mình không dám đặt tên cho Thầy. Mình cũng không biết, và cũng không còn muốn hiểu nữa. Chỉ biết gọi Thầy là “Tất cả”.
Giờ đây, khi đối diện với những tâm hành mà trước đây mình từng gọi là “tâm ma”, “tâm xấu ác”, thì mình chỉ cần dừng lại, nhớ về cảm giác đối diện với ma quỷ trong giấc mơ lần trước – là mình lại gặp được Thầy. Có lúc mình thấy Thầy cười, như muốn nói: “Rung cho vậy mà không sợ ha!” Câu nói ấy khiến mình bật cười! Không hiểu vì sao nó hiện ra – hay mình bị ảo tưởng nhỉ? Nhưng rồi… cũng thấy không cần hiểu nữa.
“Con đã có niềm tin.” Dù không biết điều mình tin là gì một cách chính xác, nhưng trái tim ở đây là thật, và nó vẫn đang dẫn đường cho mình.
Mình biết, mỗi người sẽ có cảm nhận riêng về điều mình viết ra. Mình biết, vì mình cũng từng như vậy.
Không sao đâu. Chắc chắn chúng ta đang có một người dẫn đường rồi ạ.
~Thùy~
TRUNGTAMCICI
- Danh mục: Học viên
- Ngày đăng: 15/07/2025
Đúng là cái gì mình muốn tìm thấy thì không thấy được mình có nghe câu Phật tính không sưa không nay phật tính không thêm không thiếu không thừa cứ đi tìm phật tính bây giờ mình mới hiểu là ở đây là cái thấy cái nhge cái biết cám ơn hằng và thủy nhờ xem líp 2 em mà mình biết phật tính là gì
Trả lờiXóaSadhguru cũng nói tương tự. Chỉ cần ngồi với Guru. Không cần hiểu. Giáo Lý Công Giáo cũng nhấn mạnh: Không cần hiểu chỉ cần ở với Chúa.
Trả lờiXóa