Nếu bạn đang khổ đau, bối rối và bế tắc trong các mối quan hệ gia đình, con cái, tình cảm... thì bạn cũng giống tôi của hai năm trước.
Tôi của trước đây chưa từng biết tu tập là gì, chưa hề có ý nghĩ sẽ bước đi trên con đường tâm linh. Tôi và chồng thường giận hờn, không thấu hiểu nhau. Chúng tôi không cùng tiếng nói, mặc dù tôi biết tình cảm dành cho nhau không phải là cạn kiệt. Áp lực từ kinh tế và hai con nhỏ, tôi trở nên cáu gắt, khó chịu và thậm chí thấy chồng như một cái gai trong mắt mình. Chúng tôi mất kết nối.
Tôi nhận ra sự bất ổn từ chính mình, tôi bắt đầu tìm hiểu về thiền, về các khóa học chữa lành mối quan hệ, tôi nghe pháp và nhận ra con đường thoát khỏi khổ đau từ việc tu tập của bản thân. Có một chút thấu hiểu, tôi nhận ra chồng tôi cũng đang bế tắc và khổ đau như tôi vậy. Tôi không biết làm gì, từ chính trái tim chân thành của mình, tôi cầu nguyện anh ấy được đi khóa thiền 10 ngày Vipassana vì tôi nghe mọi người nói ai cũng thay đổi tốt hơn sau khóa ấy. Tôi cũng muốn đi lắm chứ, nhưng vì con nhỏ nên tôi dặn lòng sẽ cho phép mình đi sau này khi con lớn.
Tôi nuôi dưỡng mong ước ấy, và nó thật sự đến khi anh ấy bị bế tắc với công việc. Anh đi, tôi vui mừng lắm. Trong tự tâm, tôi biết mình đã mở ra được con đường cho cả hai. Tôi ở nhà cũng chăm chỉ nghe pháp, tu tập, chăm lo con cái cho anh yên tâm mà tu.
Anh trở về trong sự biết ơn và hạnh phúc khi nhận ra Phật pháp là con đường đưa ta giải thoát. Tôi ngỡ mình đã chiến thắng, đã giúp chồng và bản thân chuyển hóa. Nhưng không, mọi thứ có vẻ bất ổn. Năng lượng từ các vị Thầy ở khóa tu đã truyền sang tâm thức anh ấy. Anh thích ở một mình, thích yên tĩnh ngồi thiền và không tiếp xúc nhiều với gia đình nhỏ. Anh chuyển hẳn ra ngoài sống, với lý do muốn tu tập như các vị thầy (sau này tôi mới nhận ra năng lượng từ các vị thầy ấy chưa đủ thanh điển).
Đỉnh điểm là tờ đơn ly hôn trình lên tòa sau hai tháng anh đi khóa tu ấy. Tôi khổ đau và bất lực, nhưng tôi chấp nhận. Trong linh cảm, tôi biết anh sẽ quay về.
Ngày anh quay về sau nửa năm cho nhau một khoảng lặng, tôi trưởng thành và vững chãi hơn. Tôi được may mắn ngộ ra tự tánh, nhận ra mình là ai trong một lớp học online từ cô H và cô T. Bất chợt tôi lóe lên suy nghĩ: nếu anh ấy cũng ngộ ra được thì tôi và anh sẽ cùng hướng đi hơn. Trong thâm tâm, tôi lại mong ước điều đó sẽ đến.
Vũ trụ như ưu ái tôi, hay tôi có phước đức lớn. Chúng tôi cùng gặp hai cô. Anh – từ một người tò mò, khuôn mặt cố chấp với những gì đã tiếp nhận được từ khóa tu mười ngày ấy – giờ đây, sau mười phút được hai cô khai thị, khuôn mặt anh rạng ngời, đôi mắt trong veo khi nhận ra được tự tánh. Tôi thấy nhẹ người và mỉm cười hạnh phúc vì tôi biết anh và tôi cũng đã được trở về Nhà, đã cùng thấy được con đường để đi, hay chí ít thì anh ấy biết chấp nhận để tôi đi trên con đường tu tập này.
Chúng tôi bây giờ, sẽ vẫn có bất đồng, vẫn có những điều không hài lòng về nhau, nhưng chúng tôi đều nhận ra và để chúng trôi qua nhanh như một cơn gió. Nhìn lại, mẹ tôi cũng có sự chuyển hóa, cũng biết ăn chay, đọc kinh, niệm Phật mỗi ngày. Các con tôi cũng dễ thương và biết sống thiện lành hơn.
Thế đó, cứ đi rồi sẽ đến. Chỉ cần bạn tu tập với một trái tim đủ chân thành, đủ lớn, mọi thứ xung quanh sẽ chuyển hóa đến với bạn như một phép màu – dù như ý hay bất như ý.
~Tác giả: Ẩn danh~
TRUNGTAMCICI
- Danh mục: Học viên
- Ngày đăng: 25/07/2025
Chúc mừng bạn và gd
Trả lờiXóa