Youtube

Theo dõi BLOG
~~~~~ YOUTUBE
~~~~~ TRI ÂN

Đã rất nhiều lần tôi viết về hành trình trở về của mình, rất nhiều lần tôi đã thật sự trở về.

“Về nhà rồi!”

Cảm giác về nhà ấy, chỉ có những người trải nghiệm nó mới thật sự hiểu được.

Nhưng cũng rất nhiều lần tôi bỏ lại nhà mà đi. “Chưa xong! Vẫn còn gì đó chưa biết!”. Tôi lại đi vào khổ đau, luân hồi mà tìm cho ra “cái gì đó”.

Lần đầu tiên, tôi “về nhà” là năm 2021. Đại dịch Covid thay đổi thế giới, và cũng thay đổi tâm thức tôi. Tôi bất ngờ tỉnh giấc.

Dù chưa đọc hay nghe giảng về Phật pháp, tôi tự nhiên bị đánh thức.

“Ồ, ra là vậy!”. Tôi trở nên biết.

Tự nhiên biết rất nhiều thứ như một người thông thái. “Đây là đích đến của mọi hành trình. Tất cả đều đang trên hành trình trở về đây. Hành trình còn dài hay ngắn tùy nơi mỗi người, dù đang ở đoạn nào, cũng là trên một con đường này cả!”

Hạnh phúc, hân hoan, bình an và thỏa mãn.

Hơi thở tôi êm dịu, bước chân tôi đi nhẹ nhàng. Cơ thể tôi mềm mại, uyển chuyển như một nhà huyền môn.

Có lúc tôi còn tưởng mình bị ốm, “Hay mình bị covid?” – dù lúc đó nơi tôi sống chưa có người bị.

Tôi thấy cuộc sống diễn ra thật nhịp nhàng, mọi sự sắp xếp thật hoàn hảo!

“Đây là sống trong đạo!”. Tôi hiểu ra là vậy.

Tôi vẫn sống bình thường. Thời điểm đó đang bị cách ly do dịch bệnh, nên tôi thường tập thể dục trong nhà. Nhưng dù chạy nhảy ướt đẫm mồ hôi mà tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu, chưa khỏe. Có một lực nào đó thúc dục tôi ngồi xuống, thỉnh thoảng tay múa may như bắt ấn, còn cơ thể thực hiện các tư thế giống như yoga. Chỉ khi ấy thì tôi mới thật sự khỏe, mới cảm thấy đầy đủ.

Tôi không biết ngồi thiền, đến giờ tôi cũng chưa biết ngồi. Nhưng chỉ cần ngồi xuống theo tư thế thoải mái nhất là tôi tự nhiên yên.

Tôi nhận ra, dù biết rất nhiều. Nhưng trong tôi, vẫn có một cái gì đó chưa biết. Trong cuộc sống hằng ngày, tôi vẫn làm trong mê mờ, làm theo phản ứng. “Đó là cái gì? Cái gì chưa biết?”

Tôi hiểu ra, đó là cái tôi, là bản ngã, hành trình của nó vẫn chưa xong. Nó chưa biết, nó vẫn luôn đặt câu hỏi.

“Vậy thì lại tiếp tục!”

Tôi đốt đi hết những trang giấy mà tôi viết ra những điều tôi ngộ ra, những “cái thấy”, những câu trả lời từ nơi Biết…

Tôi cố gắng quên đi tất cả những gì đã biết, không cho bản ngã bám víu vào thứ gì nữa. “Chẳng có ý nghĩa gì, biết gì thì nó phải biết ngay trong cuộc sống thường ngày. Giữ những cái đã biết trong đầu thì thật là vô nghĩa!”

Tôi lại tiếp tục đi tìm cho ra cái chưa biết kia. “Nó cũng phải biết thì hành trình mới thật là xong.”

Tôi chỉ mang theo trong mình điều này: “Sự thật thì luôn luôn, bất kỳ và tất cả”. Đó là điều tôi đã thấy!

Tôi bắt đầu đọc sách, nghe giảng pháp nhiều. Tôi thích nghe pháp của thầy Thích Nhất Hạnh. Nghe thầy giảng tôi hiểu ra được rất nhiều điều.

Rồi tôi tìm kiếm xem có ai đó cũng đang giống tôi không. Có ai ngoài đời thực có thể giúp đỡ tôi không? Nhưng phải là người nữ, vì tôi không muốn chồng tôi để ý.

Tôi tìm thấy video 2 chị T và T.H nói về tỉnh thức, giác ngộ. Tôi thấy đúng là cái mình đang tìm. Ngày hôm sau, 6/7/2023, tôi tìm vào FB của chị T.H. Thấy chị đăng tin chuẩn bị có lớp học Zoom khai thị tánh biết. Tôi chưa hiểu tánh biết là gì, thấy có lớp học thì nhắn tin xin vào nghe thôi. Được các chị khai thị, nhưng thật lòng tôi không hiểu gì. Chỉ thấy bị thu hút nên tôi cứ tiếp tục xin vào nghe để được thấy nhiều người giống mình. Cứ nghe mọi người hỏi nhau tôi lại sáng ra một chút. Rồi đến một ngày, sự thúc giục trong tôi quá lớn. “Phải đến gặp người này, tôi muốn xem tận mắt một người giác ngộ ngoài đời thực, không xem qua điện thoại nữa!”

Dù bị gia đình phản đối kịch liệt, sợ tôi bị rủ rê, bị mê tín theo tà đạo. Nhưng tôi nói với mọi người: “Con sẽ đi, dù mọi người có ngăn cản như thế nào. Con có thể cứ sống bình thường đến già rồi chết. Con có thể vẫn làm người con dâu tốt, làm người vợ tốt, người mẹ tốt, thậm chí vẫn kiếm tiền tốt nhưng con bị điên. Sống như vậy là con bị điên, con không thể giả vờ được nữa. Con đi lần này, nếu nhầm con sẽ dừng lại. Con sẽ lại sống bình thường, con sẽ không nghe, không xem về Phật pháp nữa!”. Vậy là mọi người đồng ý và chồng tôi đưa vào Trà Vinh gặp các chị vào đầu tháng 11/2023.

Cảm giác thân quen, đúng người cần gặp rồi. Các chị khi đó cũng đang giúp đỡ vài người nữa. Gặp mọi người, tôi như cá gặp nước. “Vậy là thật, có nhiều người cũng đang giống mình!”

Tôi không hỏi gì nhiều, cũng không cần nghe hay học điều gì nữa. Tôi chỉ muốn thấy các chị, muốn được cảm nhận một người giác ngộ. Các chị đưa tôi đến gặp thầy của chị. Ngài thật đặc biệt! Ngài ngồi đó, chỉ với vài động tác, ngài làm tôi bất động. Trong một khoảnh khắc tôi hoàn toàn tê liệt. Mãi sau này tôi mới biết lúc đó Ngài đã đánh động đến chân tâm, tự tánh của tôi. Lòng tôi khi đó mới hoàn toàn cảm phục Ngài!

Nhưng tôi chỉ ngồi đó khoảng hơn 1 giờ rồi xin phép các chị ra về, tôi đã đặt vé máy bay chiều tối hôm đó. Chị T.H hỏi tôi: “Em có cảm nhận được bà không?”. Tôi nói: “Có ạ, em cảm nhận được tình yêu thương, lòng từ bi của bà ạ”. Chị có vẻ yên tâm và ôm chào tôi ra về.

Một lần nữa cảm nhận rõ ràng mình được Tất cả nâng niu, ôm ấp vào lòng.

Tác giả: Đang cập nhập

TrungtamCICI



TRUNGTAMCICI

Nhận xét

  1. Mỗi lần nghe clip của H và T, cũng ngại bà xã

    Trả lờiXóa
  2. Em nguyện cầu được đủ Phước duyên gặp được các vị bồ tát khai thị ạ 🙏🙏🙏

    Trả lờiXóa

Đăng nhận xét

📚 Tổng hợp bài viết

T.H

Khi không tôn trọng một người thì không bao giờ có tình thương cho người đó. Lúc đó bạn chỉ tôn trọng bản ngã chính mình và dành hết tình thương yêu cho nó.

T.H

Điều gì đem đến sự tốt đẹp cho mình và cho người thì cứ tiến tới hành động bất chấp mọi cản trở của tâm.

T.H

Hãy tập giữ niệm trên 1 đối tượng (1 pháp bất kỳ). Tập theo đi rồi từ từ sẽ ngộ.