Chiều nay, tôi ngồi nơi đây!
Bên ngoài, hoàng hôn đang từ từ rơi xuống, ánh sáng cuối ngày trải dài trên những mái nhà nhấp nhô cao, thấp, rồi lặng lẽ biến mất.
Thành phố bắt đầu lên đèn, tiếng xe cộ dồn dập, nhịp sống vẫn hối hả. Nhưng trong lòng tôi, một khoảng lặng dâng lên, nhẹ nhàng mà sâu thẳm.
Tôi ngước nhìn bầu trời. Xa xa những áng mây đang trôi, nhẹ nhàng và thanh thoát. Mây lúc tụ, lúc tan, vô định nhưng tự do. Và trong phút giây ấy, tôi thấy hình ảnh của Mẹ. Nụ cười hiền móm mém của Mẹ hiện lên rất rõ giữa tầng mây, hiền dịu như thuở tôi còn nhỏ, an ủi vỗ về nói với tôi rằng, “cố gắng con nhé!”, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi. Rồi tôi lại thấy Cha, vẫn là dáng vẻ cùng nét mặt nghiêm nghị cứng rắn, xen lẫn trong lời trách móc là năng lượng yêu thương. “Cha mày sao mà khổ tâm vậy hả con!”
Cha, mẹ đã đi về nơi ấy,... Thời gian qua đi, nhưng nỗi nhớ trong tôi chưa bao giờ nguôi. Có những đêm, tôi tưởng mình đã quen với sự vắng bóng đó, nhưng rồi chỉ một làn gió nhẹ, một áng mây chiều, là ký ức lại ùa về, sống động như mới hôm qua.
Nhưng chiều nay, trong khoảnh khắc ngồi nơi đây nhìn mây, ngắm núi, tôi chợt nhận ra một điều: Cha Mẹ chưa bao giờ rời xa tôi cả. Cha, Mẹ vẫn đang ở đây, trong tôi, trong từ tế bào, trong từng giọt máu, từng hơi thở. Trong ánh nhìn, trong nụ cười, trong từng hành động thiện lành tôi gieo.
Tôi thấy rõ, Cha Mẹ đang tiếp tục sống trong tôi.
Khi tôi cười bằng sự chân thành, Mẹ đang cười cùng tôi.
Khi tôi bước đi vững chãi, Cha đang bước trong từng bước chân ấy.
Khi tôi thương một người bằng trái tim rộng mở, Cha Mẹ cũng đang thương người ấy qua tôi.
Nhìn áng mây, tôi hiểu ra chân lý vô thường.
Mây đâu có mất, mây chỉ đổi hình dạng. Khi thì mây thành mưa, khi thì mây thành nắng, khi lại tan biến để bầu trời thêm rộng. Con người cũng thế: có sinh, có tử, có đến, có đi. Nhưng sự ra đi không phải là chấm dứt, mà chỉ là sự tiếp nối trong một hình thức khác.
Nếu tôi biết nhìn sâu, tôi sẽ thấy Cha Mẹ vẫn đang hiện hữu trong từng phút giây của đời sống này. Và nếu tôi biết tu tập, biết nuôi dưỡng chánh niệm, thì sự hiện diện ấy sẽ càng thêm rõ ràng, thêm an lành.
Tôi sẽ gắng tu tập và sống sao cho sâu sắc, thật thiện lành, để công đức ấy trở thành dòng suối trong lành, chảy về nuôi dưỡng Cha Mẹ nơi xa đó.
Báo hiếu không chỉ ở phụng dưỡng khi Cha, Mẹ còn đó hay là mâm cao cỗ đầy, và những nén hương nghi ngút. Báo hiếu lớn nhất chính là sự tu tập, là chuyển hóa khổ đau trong mình, là nuôi dưỡng hiểu biết và thương yêu để Cha Mẹ nơi ấy được mỉm cười an lạc.
Cha Mẹ ơi! trong áng mây chiều
Con thấy bóng hình, nụ cười thương yêu
Mỗi bước chân con đi trong chánh niệm
Mỗi hơi thở con giữ vững tình thương.
Nguyện công đức này hồi hướng đến Cha Mẹ cùng muôn loài đều được an vui, giải thoát.
💕 Lời nhắn gửi
Bạn ơi! Dừng lại đôi phút.
Hít thở thật sâu, và nhìn thật kỹ vào cuộc đời này.
Yêu thương Cha Mẹ, yêu thương chính mình, yêu thương những người thân quen, yêu thương cả những người xa lạ, và cả những người đã từng làm ta khổ.
Trong chánh niệm, có lẽ chỉ có con đường tu tập mới làm cho khổ đau tan biến.
Và cũng có lẽ chính nhờ sự tu tập ấy, tình thương sẽ lan tỏa khắp mười phương, như ánh sáng chưa bao giờ tắt.
TRUNGTAMCICI
- Danh mục: Học viên
- Ngày đăng: 29/08/2025
NAMMOADIDAPHAT
Trả lờiXóaCam on tac gia
Trả lờiXóaNAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Trả lờiXóa