Bạn thân mến, tình thương là thứ tài sản vốn có trong mỗi chúng ta, nhưng vì những cái vọng tâm của trần thế đã làm méo mó cái tình thương thật sự.
Để mình kể cho bạn nghe, trước đây mình cũng đã từng thấy rằng mình dành nhiều tình thương cho ba mẹ, con cái hay chỉ một người ăn xin ngoài đường cũng khiến mình xót thương. Cũng vì cái định kiến xã hội mấy nghìn năm nay mà cứ nghĩ rằng thương là phải đáp ứng cho đối tượng kia đủ đầy, thương là khi họ vui thì mình vui, họ buồn thì mình cũng phải buồn rầu theo. Phải ra sức làm việc để cho họ đầy đủ như người ta và dành thật nhiều thời gian của bản thân cho đối tượng đó thì mới gọi là thương và có trách nhiệm. Thương là trao hết thân tâm cho họ. Để rồi tới những lúc thân tâm mệt mỏi và áp lực quá mức thì chúng ta lại tỏ ra cáu kỉnh và khó chịu với mọi thứ xung quanh. Cái năng lượng chúng ta tỏa ra đâu có ấm áp như tình thương ta vẫn nghĩ.
Có gì sai chăng? Nếu thật sự thương thì ta phải luôn hạnh phúc, vui vẻ an lạc cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra với ta và đối tượng đó chứ?
Cái ngày mình được cô T.H và cô T dạy rằng: ”hãy buông cái tâm lo cho gia đình, buông cái ý niệm phải có trách nhiệm với gia đình, hãy hốt con lãi tình thương đó đi. Nó làm em thêm mệt mỏi đó”. Mình không chấp nhận cái lời dạy đó, mình nghĩ rằng làm sao sống mà không thương được, phải thương mới đúng. Rồi dần dà, khi lột bỏ được những tâm hành, vén được cái màn vô minh, mình mới nhận ra bấy lâu nay mình có thương ai thật đâu. Mình chỉ đang thương cho chính cảm giác, cảm xúc của mình. Mình chỉ đang thương cho cái bản ngã của mình mà thôi. Tình thương của người đời (trong đó có mình) đều là thứ tình thương đi kèm với điều kiện. Mình thương con vì con là của mình. Mình thương chồng vì chồng đáp ứng lo lắng mọi việc cùng mình, mình thương ba mẹ vì có lúc họ đã cho mình cái này cái nọ, mình thương một người ăn xin vì thấy như vậy mới là người có đạo đức và tốt đẹp...v.v. Nhìn cho thật sâu thì tình thương ta phát ra luôn đi kèm điều kiện, luôn vì cái “mình và của mình” trong đó. Chính vì lợi ích cái mình nên đã che mất cái tình thương của tự tánh.
Tâm mình bị đánh động với câu pháp ngắn từ cô T.H rằng: “Ai trong chúng ta cũng đều lo cho hạnh phúc của mình, điều đó không xấu, chỉ tiếc rằng chúng ta không bao giờ chịu thừa nhận điều đó”. Vậy đó mà trước giờ mình cứ nghĩ rằng mình tốt đẹp lắm, biết thương và lo cho mọi người lắm, đâu biết rằng chính nội tâm mình còn bấn loạn đầy rẫy những cảm xúc thất thường mỗi ngày.
Mình giờ đây đã thôi bớt dính mắc vào thứ tình thương thế tục. Mình thương chỉ là thương thôi, bớt đi cái điều kiện lợi ích cho bản thân, không còn nuông chiều cái cảm giác “đã” khi thương và được thương của bản ngã nữa. Giúp được ai thì giúp hết lòng, không được nữa thì buông, không mang cái cảm xúc áy náy, hối hận nữa. Mình quay về chăm sóc thân tâm, giữ tâm bình lặng, thanh tịnh, tự chế tác ra niềm an lạc để năng lượng này tỏa ra làm ấm áp những người xung quanh mình. Thế đó, khi mình nhận ra mình biết thương mình thì mình cũng nhận ra chính lúc đó mình đã biết thương người. Nếu thứ tình thương mà còn đem đến sự ưu phiền thì tình thương đó còn bị trói buộc bởi những vọng tâm.
Hy vọng bạn cũng nhận ra được cái tình thương chân thật và không còn dính mắc nơi bất cứ ai.
Ngọc Hà
TRUNGTAMCICI
- Danh mục: Học viên
- Ngày đăng: 11/09/2025
Cảm ơn bạn đã chia sẻ. khi chưa tu tập, ai cũng đều dính mắc như vậy, nhìn lại cũng thương cái con người đã từng như thế, may mắn biết tu thì buông dần
Trả lờiXóaXin Biết ơn Chia sẻ của Bạn.Nam Mô Đại Hạnh Phổ Hiền Bồ Tát.
Trả lờiXóaDạ cảm ơn bạn. ..Ai trong ta khi vô minh thì tình thương cho đi luôn song hành thêu dệt cùng cái ngã. Chỉ khi tự tánh hiển lộ thì tình thương có cho đi vốn là bản thể chinh nó
Trả lờiXóa