Sau một buổi sáng bận rộn với công việc và con cái, tôi bắt đầu thảnh thơi. Tôi bước từng bước chân chậm rãi trên con đường đi ra phía sau nhà. Con đường xi măng trắng với những chậu cây kiểng 2 bên xanh mát. Những bước chân đầy ý thức và chánh niệm ấy cứ đều đặn bước. Trong chốc lát, tôi dừng lại và cảm nhận cái khí hậu mát mẻ xen kẽ chút nắng ấm le lói của một mùa mưa bão. Tôi đứng yên để ánh nắng ấy ôm trọn lấy cơ thể mình, bất chợt tôi ngẩng mặt lên và mỉm cười với từng tia nắng đang chiếu trên da mặt mình, tôi hé mắt và nhấp nháy nhẹ đôi mi để đón lấy từng tia nắng đọng lại trên hàng mi, những tia nắng ấy lóe lên màu của bảy sắc cầu vồng thật đẹp. Tôi cứ thế, chớp nhẹ đôi mắt và bông đùa với những tia nắng, tôi vui và thấy mình như một đứa trẻ con. Tôi tận hưởng cái khoảnh khắc ấy và rồi lại tiếp tục bước đến bên chiếc ghế đá nằm dưới gốc cây sa kê cũng đã gần 5 năm tuổi, tôi ngồi xuống. Phóng cặp mắt qua cánh cổng tới những bông hoa giấy của nhà hàng xóm. Những bông hoa màu hồng ấy vẫn lặng lẽ đứng yên tỏa sắc, mỏng manh như những tờ giấy nhưng mạnh mẽ vô cùng sau cơn giông bão của chiều ngày hôm qua. Tôi chủ động đưa mình bước vào tự tánh. Tôi nghe tiếng chuông chùa vang lên vọng vào hư không khiến tôi cũng phải tan theo. Tiếng nhạc cách mạng của hàng xóm đang hùng hồn chuẩn bị cho ngày quốc khánh. Sau lưng tôi, tiếng cười đùa rôm rả của lũ trẻ ngoài đường, bất chợt tiếng gà trống trưa gáy ò ó o vọng ra từ chuồng gà của mẹ tôi. Phía trước nhà, tiếng xe ben xe tải chạy rầm rầm ngoài đại lộ, lâu lâu xen kẽ với tiếng kèn và còi của xe cứu thương. Trên ngọn cây sa kê, vài con chim chích đang ríu rít và kêu gọi bầy đàn. Đâu đó dưới đất nơi tôi ngồi, tôi nghe thấy tiếng những chú dế đang rúc rích. Lại cả tiếng lách cách của bố tôi đang chăm bón cho những chậu cây cảnh. Vài ngọn gió mát rượi cứ khẽ len lỏi vào từng lá cây nghe xào xạc. Tôi khép mắt lại, để cho những âm thanh ấy hòa quyện với tôi, không quá ồn ào, không quá lặng im, không quá nhanh cũng không quá chậm, các âm thanh ấy cứ thay phiên nhau vang lên như một bản giao hưởng của thế gian.
Tôi thả hồn và để trái tim hòa vào bản nhạc ấy. Tôi không cần phải dùng suy nghĩ gì hết. Mọi thứ đang diễn ra, nó vốn vẫn như vậy, đang là, hiện hữu, tôi lặng thinh để cảm nhận với một cái ý thức sáng tỏ. Đây không phải là lần đầu tiên tôi chạm vào. Một trạng thái an yên, tự tại, rõ biết ngay trong tôi, chẳng cần phải đi tìm đâu xa, nó vẫn ngay đây, ngay cái phút giây hiện tại này. Mắt vẫn thấy, tai vẫn nghe mọi thứ đang diễn ra, thoang thoảng mùi hương bông thiên lý mẹ chồng, làn da vẫn cảm nhận được cơn gió nhẹ nhàng mơn man, ý thức vẫn luôn sáng tỏ, chỉ là không còn cái tôi nào nắm lấy điều này. Tôi mở mắt nhìn những đám mây lơ lửng, lòng nhẹ nhàng và bình an thưởng thức cõi ta bà.
Ngọc Hà
TRUNGTAMCICI
- Danh mục: Học viên
- Ngày đăng: 11/09/2025
Nhận xét
Đăng nhận xét