Ngày về!
Năm 2019, khi dịch Covid bắt đầu, tôi vẫn đang làm việc ở một công ty công nghệ lớn của thành phố. Trong lòng lúc ấy chỉ nghĩ một điều: làm sao để dẫn dắt nhân sự toàn công ty cùng vượt qua được cơn sóng này. Chỉ muốn giữ cho tập thể được an toàn, được có việc làm vững vàng, có thu nhập ổn định để lo cho gia đình của họ trong đợt dịch này.
Trước đó nhiều năm, tôi đã từng đi dạy, nhưng vì sức khỏe chưa tốt và đã vài lần phẫu thuật nên tôi đã nghỉ dạy. Từ là người ít nói, không thích ồn ào, và cũng không thích gặp người lạ, không giỏi ngoại giao, nhưng vì đã hứa với một người cũng là chủ DN đang ở nước ngoài, sẽ thay đổi chính mình, bước ra ngoài ngoại giao và dẫn dắt đội ngũ nhân sự trong công ty phát triển tốt nhất có thể. Tôi đã cố gắng học thêm để thích nghi với công việc đó, cho dù là tôi không muốn làm công việc này.
Thời gian dịch diễn ra, có nhiều biến cố xảy đến và có lẽ mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ đó.
Năm 2021, giữa lúc dịch căng thẳng nhất, Ba mất. Một nỗi trống rỗng sâu thẳm như hút tôi vào một vùng tối. Cùng lúc đó, những chuyện xảy ra trong công việc khiến tôi mất niềm tin vào người mà tôi đã hết lòng hỗ trợ và tin tưởng, tôi đã chủ động thỏa thuận với chủ DN và âm thầm rút khỏi công ty. Tuy vậy, không có sự ồn ào hay manh động nào, tôi vẫn âm thầm hỗ trợ làm việc từ xa. Cho đến khi mọi thứ ổn định, tôi mới ngừng hẳn công việc.
Sau thời gian dài diễn ra. Không biết từ lúc nào, tôi đã mắc trầm cảm. Như đã từng xảy ra cách đây 12 năm trước khi Mẹ mất. Lần đó tôi cũng rơi vào tình trạng trầm cảm và trong 1 năm tôi may mắn đã thoát ra được, nhưng lần này thì khác, nó đã dẫn tôi đi rất xa.
Tôi bắt đầu tách mình khỏi mọi kết nối, khóa điện thoại và mọi thứ liên quan đến công việc, bạn bè. Tôi không thể mở lòng, âm thầm xa lánh tất cả và không còn muốn tồn tại ở cuộc đời này. Kể cả những người thương yêu nhất, tôi cũng không muốn gặp và liên lạc.
Gia đình lo lắng, và một ngày nọ đã đưa tôi đến một tịnh thất nhỏ, cách xa đô thị đông đúc. Nơi đây chỉ có Sư Cô, không gian rộng thoáng, yên tĩnh. Lúc ấy, tôi như một cái xác không hồn. (Đó là lời Sư tả về tôi khi mới gặp.)
Ngày ngày tôi nghe Sư tụng 2 thời kinh sáng, tối dù chưa hiểu, nhưng vẫn ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe. Sau mỗi thời kinh sáng là tôi ra trước sân tịnh thất chơi với cây và hoa, mỗi ngày tôi ở nơi đây chỉ có việc nấu ăn, dọn dẹp tịnh thất. Chỉ có 2 thầy trò và tôi thấy trong tâm mình an hơn qua từng ngày.
Khi ở tịnh thất, tôi thường lân la đến gần một bức tượng có vị Phật ngồi trên lưng Voi. Tôi không biết danh hiệu của vị Phật ấy. Nhưng mỗi lần đến gần, hai tay tôi lại đặt lên ôm chân Voi như một đứa trẻ tựa vào mẹ. Lặng lẽ cảm nhận tình yêu thương.
Rồi một buổi tối, tôi vô tình lướt YouTube và tình cờ nghe được một bài pháp từ T.H (xin phép được gọi T.H) Video Clip ấy có đoạn kể về khổ đau và sự mệt mỏi của T.H và kể về người mẹ tâm linh… và tôi như được đánh thức. Tôi cũng bắt đầu cảm nhận một nguồn năng lượng yêu thương đang bao bọc mình, dù chẳng rõ từ đâu.
Và những ngày tiếp sau đó, tôi thường xuyên nhận được nguồn năng lượng yêu thương và bảo bọc, che chở đó. Khó có thể tả bằng lời... Lúc đó tôi thường hay kể về nguồn năng lượng đó với vị Sư ở tịnh thất.
Sau 1 tháng ở tịnh thất, tôi đã thay đổi rất nhiều. Từ “một cái xác”, đã có chút “hồn”, và tôi quay trở về nhà.
Cũng đã 2 năm rồi, tôi không tiếp xúc với công nghệ và không lướt Facebook hay MXH. Hôm đó, tôi đăng nhập FB vừa vào thấy bài viết của T.H lúc đó tôi được thôi thúc nhắn tin T.H xin được sự “hỗ trợ” và đã được T.H trả lời tin nhắn ngay,... Khi T.H trả lời cũng là lúc tôi lại tiếp tục nhận được nguồn năng lượng thân quen và gần gũi đó. Mặc dù chưa từng gặp T.H và mới vô tình nghe 1 bài pháp rất chạm từ T.H khi tôi ở tịnh thất.
Đến một ngày gần đây, T.H gửi tôi một bức ảnh một vị Bồ Tát cưỡi Voi “thú thật”, tôi vẫn chưa biết danh hiệu vị Bồ Tát, nhưng sao tôi thấy… gần gũi và thân thương quá,...và T.H hỏi tôi: “Biết ai không? Không biết thì bỏ qua.” Như một lời thách thức. Tôi tự thấy giận bản thân mình vì sao trong tâm thấy yêu thương và gần gũi thế kia mà không biết danh hiệu người?
Và rồi, tôi mở ngay Google tìm kiếm với từ khóa Danh hiệu vị Phật cưỡi Voi? Tôi đã biết được danh hiệu của người PHỔ HIỀN BỒ TÁT 🙏 🙏 🙏
Tuy vậy, tôi vẫn chưa nhận ra điều gì cho đến ngày hôm qua, một câu nói của T.H đánh động tôi: “Thầy của em cũng là thầy của chị.”
Và hôm nay, ngay lúc này, tôi nhận được tin nhắn từ T.H nhắn cho tôi một tin nhắn có đường Link với bài phổ nhạc kệ nguyện PHẨM PHỔ HIỀN. Tôi mở Link và tiếp tục nhận được nguồn năng lượng quen thuộc, ngập tràn tình yêu thương vô bờ bến. Lúc ấy tôi vỡ òa, tất cả các mảnh ghép vụn vỡ trong tôi… tự động ráp lại.
...À thì ra những lần ôm chân Voi, những lần nhận được nguồn năng lượng che chở và yêu thương đó… là lúc tôi đang được quay về, và người đang hiện diện. Từ rất lâu rồi, chỉ là tâm động tôi đã không nhận ra. Tất cả luôn ở đây! Lặng,...và nước mắt rơi.
TRUNGTAMCICI
- Danh mục: Chuyện tâm linh
- Ngày đăng: 13/10/2025
NM PHBT 🙏🙏🙏
Trả lờiXóaNam Mô Đại Hạnh Phổ Hiển Bồ Tát
Trả lờiXóa❤️
Trả lờiXóa💕
Trả lờiXóaNam Mô Phổ Hiền Bồ Tát 🙏
Trả lờiXóa♥️♥️♥️
Trả lờiXóa🙏🙏🙏
Trả lờiXóa😘
Trả lờiXóaNam mô Phổ Hiền Bo Tát🙏🙏🙏
Trả lờiXóaNAM MÔ PHỔ HIỀN BỒ TÁT
Trả lờiXóa🙏🙏🙏 NM Phổ Hiền Bồ Tát 🙏🙏🙏
Trả lờiXóa🙏🙏🙏
Trả lờiXóaNAM MÔ ĐẠI HẠNH PHỔ HIỀN BỒ TÁT🙏🙏🙏
Trả lờiXóa