Chăm đóa hoàng hoa
Những con người như chúng tôi đây, được sinh ra và lớn lên giống như bao người khác, thuở ban đầu cũng mang tâm phàm xác thịt, cũng học hành, cũng ước vọng, cũng yêu đương… Cha mẹ đất trời nuôi nấng và ôm ấp chúng tôi từng ngày, chúng tôi lớn lên giữa chốn lao xao trần mà cõi lòng mang đầy trắc ẩn, từ trong cội nguồn thôi thúc mỗi người những niềm thao thức riêng.
Ngồi bên cửa sổ nhìn ra, tàu lá dừa lốm đốm những vệt nâu đang đu đưa theo gió, tỏ vẻ như mát mẻ lắm. Tôi ngồi đây dù bật quạt nhưng cõi lòng vẫn thấy nóng, tôi đang nhớ đến ai?
Vu vơ một chút thế gian thường
Tôi nhớ tình ơi! Dạ ngẩn ngơ
Tâm về chánh niệm ôm hơi thở
Nghe tiếng vô thường, ngã vô thương
Hơn nửa cuộc đời, luôn nóng bức như lò hỏa diệm sơn trong lòng, tôi vẫn miệt mài giải cho ra bài toán vô thường, vô thương.
+ Này con! Con đã giải ra bài toán đó chưa?
+ Con không biết nữa, con thấy mọi thứ vô thường càng thấm thương.
Khi còn rất nhỏ, tôi hay nhìn vào đôi mắt của các loài vật và nhìn thật sâu để mà thương, thương cái thần biết nói, thương cái khổ ẩn sâu chưa thể gọi tên chìm trong ánh mắt ấy. Tôi cảm rõ cái khổ của muôn loài sâu sắc quá, tôi khát khao gánh vác niềm đau.
Hôm nay, trong một cuộc nói chuyện đầy tình thương, người thân yêu bảo tôi rằng, giữ gìn sức khỏe, ít làm lại… nếu không sẽ bệnh, đừng để gia đình lo, mệt mỏi rồi,... Tôi thấy thương người thân tôi biết mấy, tôi ở bên họ khiến họ lo lắng và khổ nhiều quá. Thật là không ra cái thể thống gì khi mà muốn gánh vác lại để người khác lo cho mình. Tôi lặng im, có tiếng nội tâm thì thầm “Cây hoàng hoa sao nở hoa nhài được, sống là hoàng hoa chết cũng là hoàng hoa, hoàng hoa có gì để tiếc một đời hoàng hoa, huống chi một đóa hoàng hoa thật thì không bao giờ chết.”
Âm thầm tôi hứa với người thương tôi, tôi sẽ làm tốt nhất những gì có thể, nhưng chắc chắn rằng đời sống của một cây sen không thể không tiếp xúc với bùn hay thiếu bùn mà tươi tốt nở hoa. Tôi đưa mắt nhìn người thương, nhìn một số đồ vật trong phòng, lắng nghe mọi âm thanh lúc ấy, trong tôi thấy ấm hạnh phúc. Có lẽ niềm hạnh phúc đó có mỗi mình tôi biết, tôi hạnh phúc vì nhận ra rằng tôi đang được sống trong tình thương của người thân.
Duyên gặp nhau trong cõi ta bà
Dính dấp chằng chịt khổ bởi “ta”
Yêu thương vốn dĩ không lầm lỗi
Chưa giải thấu tình khổ sục sôi
Cũng hôm đó, tối đến tôi có một cuộc nói chuyện rơi vào bất đồng với một người thương, khổ sững cái đầu, không ngủ được đâu. Thật ra thì tôi hoàn toàn có khả năng chấm dứt khổ ngay lúc tôi muốn và đi ngủ một giấc ngon lành, nhưng không, tôi ít bao giờ làm thế. Tôi cho phép bản thân khổ đã đời, khổ đủ chân thật đời mới đậm chất thơ.
Nếu đã gọi là khổ thì có cái khổ nào dễ chịu, ai mà mong khổ đến với mình chứ? Nhưng đã sống ở đời, sao mà không khổ được? Thay vì trốn chạy khổ, tôi nói với mình: “Được rồi, cơ hội để gánh vác đã đến, cơ hội dập tắt hỏa diệm sơn là đây.” Tôi hiến dâng thân tâm này cho khổ đau dày vò một cách tình nguyện, không phản kháng nhưng đầy ý thức. Khổ bỗng hóa yêu kiều – khổ thật là duyên.
Chúng tôi, những người con đất trời, mỗi người một con đường riêng, trải nghiệm những thuận lợi và nghịch cảnh khác nhau, nhưng chúng tôi cùng chung nhau một tấm lòng đại đồng. Chính tấm lòng không sao đổi dời đó đưa chúng tôi đến với nhau, cùng nhau đi từ nơi riêng tư về nơi tất cả. Và rồi tất cả cũng hiển nhiên sẽ trở thành những đóa Hoàng Hoa tuyệt đẹp nở rộn ràng trong thế giới Omega (Ω).
T.H
TRUNGTAMCICI
- Danh mục: Nhật ký giác ngộ
- Ngày đăng: 19/08/2025
🥰
Trả lờiXóa🙏🙏🙏❤️❤️❤️
Trả lờiXóaHay lắm cô. Khổ để mà biết khổ.
Trả lờiXóa🙏🙏🙏🙏
Trả lờiXóaHay quá thưa Ngài!!!! Ngài đang nói chính là Ngài đang nói cho con. Hàng ngàn lần con đảnh lễ tạ ơn Ngài 🙇🙇🙇🙇🙇🙇🙇❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Trả lờiXóaBản thân cũng đã chứng kiến người thân trong hoàn cảnh tương tư như cô TH. Tuy nhiên cũng chính người thân đó có vẻ đang thử thách/ngăn trở mình trên con đường .... Haaaahhh
Trả lờiXóaHương vị đó thật là đáng sợ ,nhưng khi đủ đô ăn được nó cũng rất là thú vị , cảm giác như mới được uống thêm thuốc tăng lực vậy. ❤️❤️❤️
Trả lờiXóa