Tâm thần
Lúc 22h30, ngày 08/07/2025
Tôi đang ngồi đây, bên một cái bàn đặt chiếc Laptop. Nhìn quanh, tôi thấy bàn làm việc đầy rác: vỏ Keo, dây Điện, vỏ lon Coca-Cola… Tôi nhìn từng thứ một và mỉm cười với chúng. Trong lòng tôi bỗng dâng lên một niềm vui lạ khi nhìn những miếng rác như thế. Người nhà đã ngủ hết rồi – thật tuyệt vời khi không ai thấy tôi đang… chơi với rác.
Trên trần nhà là mấy tấm la phông. Tôi đưa mắt nhìn hết tấm này đến tấm khác – đôi mắt vẫn không buồn ngủ. Khẽ đưa tay chống cằm, tôi dõi theo từng dòng chữ trên màn hình máy tính: từng chữ, từng chữ, từng chữ… Tôi nhìn ngược lại, đọc ngược lại từng chữ. Chỉ nhìn thôi, không đọc.
Chợt nhớ rằng, người ta thường sợ nỗi cô đơn, sợ sự trống trải trong lòng. Mọi người đang nghĩ đến công việc, lo miếng cơm manh áo cho ngày mai. Người bạn tu của tôi, giờ này chắc đang tụng kinh. Có lẽ họ làm vậy cũng giống như tôi lúc này – chợt nhớ ra một điều gì đó trong lòng.
“Khì khì” – tiếng thở của con chó Phèn ngoài cửa. Hình như không ai không thở mà vẫn còn sống. Ôi, cái chân đau vì cả buổi chiều mang dép; giờ đã chân trần mà vẫn còn ê ẩm. Nhìn sâu vào lòng, tôi biết mình đang nhớ một ai đó. Tôi đi vô mùng nằm, chủ động nhớ để được an vui. Nhớ... rồi lại tự trách mình – nếu nhìn ra thì sao còn chuyện thương nhớ ai?
Chúc ngủ ngon!
T.H
TRUNGTAMCICI
- Danh mục: Nhật ký giác ngộ
- Ngày đăng: 09/07/2025
Em chào chị Hằng ạ. Em xin phép được theo chị tu học ạ
Trả lờiXóa