Youtube

Theo dõi BLOG
~~~~~ YOUTUBE
~~~~~ TRI ÂN

Chào bạn!

Ngay lúc này, tôi đang ghi lại những trải nghiệm trên con đường tu tập để trở về với bản thể.

Hai buổi sáng, hai trạng thái, hai sắc độ rõ ràng của tâm thức, mà nếu không nhìn kỹ, tôi đã dễ dàng để nó trôi qua như bao ngày khác.

① Ngày thứ nhất.

Sau một đêm dài vật lộn với những giấc mơ kì lạ. Tôi thức dậy trong một trạng thái thân thể rã rời, tâm trí hỗn loạn. Đúng hơn là một cảm thọ đầy giằng xé. Chán nản, mệt mỏi và không còn muốn điều gì.

✔ Sự bất an lặng lẽ len lỏi.

✔ Rất nhiều lo sợ không rõ hình hài.

✔ Và rồi chán ghét chính mình, với cả mọi thứ xung quanh.

Đến mức, tin nhắn từ người tôi quan tâm nhất, cũng trở nên nặng nề với tôi trong khoảnh khắc ấy. Tôi không muốn trả lời, không muốn đối diện.

Cái tâm hôm đó như một cơn bão đang dội về từ những tầng sâu, mà nếu không có chánh niệm soi sáng, tôi đã không thể nào nhận diện được cơn bão ấy đến từ đâu.

Tôi được kéo lại và tỉnh táo hơn với một bài thiền dẫn dắt từ thầy. Chỉ có tình yêu thương sự kiên trì từ thầy mới có thể lôi tôi ra khỏi sự chán nản đó. Sau bài thiền dẫn dắt đó thân, tâm tôi đã về lại trạng thái bình yên, mặc dù là chưa ổn lắm.

Và tiếp tục tôi lại nhắm mắt lại với ý định ngủ thêm chút nữa vì đêm qua tôi đã rất mệt mỏi. Trong lúc thiếp đi tôi thấy mình bị hai người lạ lôi kéo, cố vùng vẫy nhưng không thể thoát ra được. Mọi thứ như bị trói buộc và rất nặng nề.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cuộc thoại từ người thầy đã vang lên, đánh thức tôi dậy và tôi đã thoát ra khỏi trạng thái bị lôi kéo đó. (chỉ trong 13 phút thiếp đi)

👀 Tóm lại ngày đầu tiên tôi đã bị một làn sóng vô hình kéo trôi vào mê mờ trong giấc ngủ, một lực âm thầm mà tôi chẳng thể gọi tên, chỉ biết nó khiến thân tâm tôi nặng nề, mệt mỏi đến chán nản.

Ngày thứ hai.

Tôi thức dậy cùng một thân thể khỏe khoắn hơn. Cơ thể nhẹ nhàng, không còn mệt mỏi như hôm trước. Nhưng tâm... vẫn không bình yên.

Có một nỗi buồn mơ hồ và cảm giác chán nản, nhưng lặng lẽ.

Sau khi được chỉ dẫn từ thầy, tôi nhận ra: tâm hôm nay không loạn, chỉ là một lớp tập khí cũ đang trồi lên (tập nghiệp), như sóng ngầm từ tận đáy của những năm tháng chưa được ôm ấp, chưa được hiểu.

Dù vậy, trong tôi không có vùng vẫy.

Tôi chỉ ghi nhận:

“À… cái tâm đang buồn, đang chán. Nhưng không hỗn loạn. Không chạy trốn, cũng không đè nén.”

Và chính sự hiện diện bình an ấy đã cho tôi thấy một điều thật kỳ diệu: Không phải tâm yên là vì không có sóng, mà vì mình đã học cách đứng yên giữa những con sóng đó.

👀 Tóm lại ngày thứ hai tôi đối diện với những vết hằn sâu trong tập khí, có lẽ là những mảnh "nghiệp cũ" đang trồi lên, đòi hỏi tôi phải nhìn thẳng, để hiểu và buông.

Bạn thân mến!

Có những sáng thức dậy, ta rơi vào trạng thái tăm tối mà không rõ lý do. Nhưng nếu bạn có thể dừng lại, thở thật sâu và nhìn vào bên trong, bạn sẽ thấy tâm mình đang nói điều gì đó. Có khi là một cơn bão nghiệp cũ, có khi chỉ là một làn khói buồn đang bay qua.

Tỉnh thức không làm cho cuộc sống biến mất khổ đau, mà giúp ta nhận diện khổ đau ấy với tình thương, với sự hiểu biết, và không còn bị cuốn đi.

Tôi biết, rồi ngày mai có thể lại là một trạng thái khác nữa. Nhưng hôm nay, tôi thầm cảm ơn và nhận ra, tôi đang học cách sống với chính tâm mình, không phán xét, không loại trừ và trực tiếp đối diện và giải tỏa bằng tất cả tình yêu thương.

Và bạn cũng vậy nhé! Nếu có một sáng mai nào đó bạn thức dậy trong sự mỏi mệt, xin hãy nhẹ nhàng với chính mình thêm một chút.

Bởi chính trong sự lắng nghe đó, ta sẽ thấy:

+ Tâm mình không cần bị thay đổi.

+ Nó chỉ cần được HIỂU, được ÔM, và sẽ dần tan.

Cảm ơn người! Vị thầy đã cho tôi nhìn thấy và nhận ra các trạng thái của Tâm và đang học cách biết lắng nghe!

TRUNGTAMCICI

PS: Về cái “TÔI” trong bài viết

"Tôi" được sử dụng trong bài không phải là bản ngã cố chấp, không phải một cái tôi cần chứng minh điều gì, mà là cái tôi của sự hiện diện.

  • Là “tôi” đang quan sát chính mình.

  • Là “tôi” ghi nhận trạng thái thân-tâm một cách trung thực và không phán xét.

  • Là “tôi” biết rõ mình đang bất an, buồn chán hay mệt mỏi, nhưng không chạy trốn, không cố gắng đổi thay nó ngay lập tức.

  • Là “tôi” đang lắng nghe cái tâm, thay vì ra lệnh cho nó im lặng.

Vì vậy, cái “tôi” này là biểu hiện của chánh niệm đang có mặt, tuệ giác đang soi chiếu, và tình thương đang ôm ấp.

Cái tôi ấy không kể lể, không than trách, và không tô vẽ. Nó chỉ "có mặt trọn vẹn với điều đang xảy ra” như mặt trời hiện diện cho cả ngày nắng lẫn ngày mưa.

TrungtamCICI




TRUNGTAMCICI

Nhận xét

Đăng nhận xét

📚 Tổng hợp bài viết

T.H

Khi không tôn trọng một người thì không bao giờ có tình thương cho người đó. Lúc đó bạn chỉ tôn trọng bản ngã chính mình và dành hết tình thương yêu cho nó.

T.H

Điều gì đem đến sự tốt đẹp cho mình và cho người thì cứ tiến tới hành động bất chấp mọi cản trở của tâm.

T.H

Hãy tập giữ niệm trên 1 đối tượng (1 pháp bất kỳ). Tập theo đi rồi từ từ sẽ ngộ.