Youtube

Theo dõi BLOG
~~~~~ YOUTUBE
~~~~~ TRI ÂN

Ngày hôm nay tôi về gặp Người, lòng bình yên đến lạ...

Khác với ngày đầu tiên tôi về gặp Người – khi ấy, tâm hồn tôi đang rạn vỡ, mong tìm kiếm một điều gì đó. Không hẹn trước, chỉ đọc được một tin nhắn của vị ấy: “Nếu rảnh thì em hãy về đây một chuyến.” Tôi và chị cùng lên đường vào sáng hôm sau, đến một tỉnh cách nơi tôi ở khoảng năm giờ đồng hồ. Chị bạn khuyên tôi nên về đó, vì hai vị ấy có thể giúp tôi ngộ ra được tự tánh.

Khoảng thời gian sau sinh em bé, tôi rơi vào khủng hoảng cả về kinh tế lẫn tình cảm gia đình. Mỗi ngày, tôi đều nghe các vị thầy thuyết pháp trên mạng. Nghe thì được xoa dịu, nhưng khi ngừng nghe thì đâu lại vào đấy. Những tổn thương vẫn còn đó, trói buộc tâm tôi mỗi ngày.

Gặp được hai vị, tôi bắt đầu lờ mờ hiểu hơn về tự tánh thông qua việc họ khai thị cho mọi người đi cùng, trong đó có cả chồng tôi. Sau buổi trò chuyện, mọi người ai cũng rạng ngời vui mừng như vừa tìm được kho báu. Hai vị dẫn cả nhóm đến gặp Người. Hí hửng, tôi tưởng sẽ được nghe pháp như mọi khi. Nhưng không – tôi ngồi như một đứa trẻ vào lớp một, ngơ ngác chẳng hiểu gì. Người dạy bằng phương pháp chẳng giống ai.

Cuối ngày, tạm biệt nhau ra về, tôi vẫn chưa hiểu gì nhiều. Nhưng hai vị ấy bảo: “Cứ về đi, từ từ sẽ ngộ.” Không hiểu sao, sau khi trở về, tôi thấy tâm mình nhẹ như vừa trút bỏ được một lớp áo giáp nặng nề. Và cũng chẳng hiểu động lực nào khiến tôi vẫn kiên trì theo học và thực hành cùng nhóm hơn nửa năm trời, mặc dù phương pháp học hành ấy hoàn toàn không giống ai.

Sau lần về đó, tôi bỏ ăn mặn và chuyển sang ăn chay – điều mà trước đây tôi đã cố gắng nhưng thất bại vì tính thèm ăn. Vậy mà lần này, tôi lại làm được một cách nhẹ nhàng đơn giản. Cứ thế, mỗi tháng tôi cùng chị về học với Người và hai vị ấy. Thú thật là học cũng không hiểu gì nhiều, phải nhờ hai vị giải nghĩa. Thế nhưng, sau mỗi lần trở về, tôi lại ngộ ra thêm nhiều điều – sâu sắc hơn, mặc dù những phương pháp thực hành nghe thì có vẻ điên khùng, chẳng giống người thường, nhưng lại giúp tôi sống được với chân tâm, tự tánh của chính mình.

Càng học, tôi càng thấy nỗi khổ của thế gian lớn quá. Chẳng hiểu sao, tôi lại thấy nỗi khổ của chính mình trở nên nhỏ bé và không còn là gì nữa. Phát nguyện độ cho mọi người thoát khỏi biển khổ đau trầm luân, tôi cố gắng vượt qua các kỳ kiểm tra nâng cấp của Người.

Vòng thi hôm ấy, tôi rớt. Phải dừng lại việc học cùng nhóm và Người, cắt đứt liên lạc với chị bạn và tăng thân. Tôi như rơi từ trên cao xuống, hụt hẫng, không còn biết nương tựa vào đâu để tiếp tục trên con đường Đạo. Những gì tôi học để ngộ ra không giống với các pháp hành phổ biến ngoài kia. Khi ấy, những tập khí cũ lại kéo tôi trở về như thuở xưa, và tôi không đủ lực để kháng cự lại những tâm hành đó.

Tôi buông bỏ, không thèm tu tập gì nữa. Sống như xưa – hòa nhập với mọi người, với các hoạt động, các mối quan hệ. Nhưng trong tôi không hạnh phúc. Nhìn mọi người xung quanh vẫn còn nhiều tham đắm, giận hờn, si mê – tôi không thể nào là tôi như ngày xưa được. Tôi không còn hòa mình vào những thú vui thế tục như trước. Tôi từng đến đạo tràng Làng Mai vài lần, nhưng cảm nhận rằng nhiều người đến đây như để thư giãn, chứ chưa thực sự tu học để chuyển hóa thân tâm. Tôi cũng biết rằng tâm ý đang thúc đẩy tôi đi vì nó không có nơi nào để bám víu, đi để “an tâm” tạm thời.

Nhận ra điều đó, tôi như loay hoay giữa ngã tư đường. Tôi thật sự mệt mỏi. Có lúc, tôi oán trách Người: sao lại cho tôi ngộ ra, rồi lại thả tôi bơ vơ, chẳng biết dựa vào ai. Ra đời thì không giống ai, mà đạo thì cũng chẳng đi tới đâu.

Có lúc, tôi bật khóc. Bất giác, tôi gọi tên Người: “Xin hãy cứu con!” Mỗi lần như vậy, tôi như được tiếp thêm sức mạnh. May thay, công việc của chồng cũng tạm ổn. Tôi buông bỏ công việc của mình, quyết định chuyên tâm trở lại con đường tu tập.

Tôi nhận ra rằng, những mệt mỏi và bất lực trong tôi là vì tôi đang đi ngược dòng. Ngược lại với những định kiến xã hội, nên tôi phải chấp nhận khổ. Nhưng rồi, tôi lại cảm thấy mình dần tự do trong chính cái khổ ấy. Hạnh phúc và an lạc với cái khổ mình đã chọn. Nghe có vẻ nực cười, nhưng thật sự: tôi HẠNH PHÚC TRONG CÁI KHỔ. Thật đấy!

Trungtamcici

Tôi ngừng mong cầu gặp lại hai vị ấy và Người. Tôi lần mò lại những bài học cũ và đem ra thực hành. Sau gần một năm loay hoay, tôi học được bài học cuối cùng mà Đức Phật đã dạy:
“Hãy tự thắp đuốc lên mà đi. Hãy nương tựa vào chính mình, đừng nương tựa vào bất kỳ ai khác.”

Tôi thực hành tinh tấn hơn. Tôi làm bạn với chính mình, với thiên nhiên, với đất trời.

Tôi và chị gặp lại nhau sau một năm dài như kỳ thi. Như lần đầu tiên tôi về, cũng không hẹn trước – tôi và chị cùng đi, chỉ sau một dòng tin nhắn.

Tôi về, Người vẫn ngồi đó, mỉm cười dạy chúng tôi – như một người mẹ hiền chờ đợi những đứa con. Tôi biết, Người vẫn luôn ở trong tôi suốt ngần ấy thời gian qua.

Hôm nay tôi về – bầu trời trong xanh và thênh thang lắm. Lòng tôi cũng vậy!

                                                                                                                                                Thúy Hà


TRUNGTAMCICI

Nhận xét

Đăng nhận xét

📚 Tổng hợp bài viết

T.H

Khi không tôn trọng một người thì không bao giờ có tình thương cho người đó. Lúc đó bạn chỉ tôn trọng bản ngã chính mình và dành hết tình thương yêu cho nó.

T.H

Điều gì đem đến sự tốt đẹp cho mình và cho người thì cứ tiến tới hành động bất chấp mọi cản trở của tâm.

T.H

Hãy tập giữ niệm trên 1 đối tượng (1 pháp bất kỳ). Tập theo đi rồi từ từ sẽ ngộ.