TỈNH THỨC NGAY ĐÂY
Chào mừng bạn đã truy cập Blog này, tôi sẽ chia sẻ cùng bạn những trải nghiệm thật trên con đường tôi đã và đang bước đi con đường trở về với chính mình, con đường của tỉnh thức. Những gì bạn không phải là lý thuyết, cũng không phải những lời dạy. Đó là những khoảnh khắc thật mà tôi đã sống, đã thấy, đã cảm nhận bằng tự tánh.
Tôi sẽ kể cho bạn nghe những câu chuyện, và đây là một trong những câu chuyện mà tôi sẽ kể những gì tôi đã nhận được trong hành trình tôi bước đi trên con đường quay về với bản thể, hành trình tỉnh thức.
Một đêm nọ, tôi thả bộ thật chậm trên con đường nhỏ sau cơn mưa. Ánh đèn vàng trải dài, soi xuống mặt đường còn ướt, phản chiếu những ánh sáng lung linh. Không khí mát rượi, hàng cây hai bên đường đứng yên và im lặng đến lạ. Tôi bước chậm, từng bước, và rồi bất chợt tôi nhìn thấy những chiếc lá khẽ rung rinh. Những chiếc lá đó không phải vì gió mà rung rinh. Mà như thể, chúng đang rung theo nhịp thở của tôi. Hay đúng hơn, tôi và những chiếc lá đó cùng một nhịp thở.
Mọi thứ quanh tôi bỗng trở nên khác lạ. Con đường quen thuộc bỗng hóa thành một thế giới đầy sự sống. Ánh sáng, âm thanh, màu sắc tất cả hòa vào nhau, sống động, tràn đầy. Tôi như đang đi trong một giấc mơ, nhưng đây không phải là mơ. Đây là thực tại đang sống, đang thở, đang chiếu sáng ngay trước mắt tôi. Tôi dừng lại, lặng yên. Không còn suy nghĩ, không còn “tôi” đang đi, không còn “cảnh” bị nhìn. Chỉ còn sự sống đang tự soi mình.
Và trong cái lặng đó, tôi nghe thấy một âm thanh. Không phải tiếng gió, cũng không phải tiếng người. Một âm thanh rất sâu, rất rộng, và rất ấm. Nó như hơi thở của vũ trụ, như tiếng của tình thương, dịu dàng, bao dung và tràn đầy sự sống. Âm thanh ấy không có lời, nhưng tôi biết, đó là âm thanh của Pháp đang hiện diện khắp nơi.
Tôi nhìn quanh. Những hàng cây như đang mỉm cười. Ánh đèn như ánh mắt của một người mẹ hiền, dịu dàng, che chở. Cả bầu trời như đang ôm lấy tất cả. Và trong khoảnh khắc đó, tôi hiểu rằng tôi đã tan vào sự sống. Không còn ai để tìm, không còn gì để nắm bắt. Chỉ còn cái biết thuần khiết, đang sáng, đang sống, đang thở.
Tôi nhận ra rằng, vạn vật chưa từng mất đi vẻ đẹp của mình. Chúng luôn rực rỡ, luôn sống động, chỉ là đôi mắt ta bị che mờ bởi lo lắng, bởi mong cầu, nên ta quên mất. Khi ta buông, khi ta để mọi thứ tự nhiên thân tự thở, tâm tự nghỉ ta hòa vào cùng nhịp với vũ trụ. Và tôi hiểu ra rằng: bình an chưa từng rời ta, hạnh phúc chưa từng mất. Chỉ cần lặng im, hít thở, không chờ, không đợi, không nắm bắt là Pháp đã hiện ra.
Ngay trong hơi thở này, ngay trong ánh đèn kia, ngay trong từng chiếc lá, từng bông hoa Pháp đang sống. Và tôi biết, tôi đã trở về nhà. Cảm ơn bạn đã lắng nghe cùng tôi. Nếu một ngày nào đó, bạn bước trên con đường quen thuộc và bỗng thấy mọi thứ trở nên khác lạ, đừng vội tìm lý do. Chỉ cần mỉm cười, và biết rằng sự sống đang mời bạn trở về.
Về nơi không có gì để hiểu, chỉ cần thấy. Và khi bạn thấy rồi, xin hãy giữ năng lượng đó năng lượng của tĩnh lặng, của yêu thương, của ánh sáng đang sống trong bạn.
Nếu bạn cảm thấy đồng điệu với những chia sẻ này, hãy đăng ký theo dõi bài viết trên blog hoặc muốn nghe pháp âm thì đăng ký kênh Youtube @tinhthucngayday để chúng ta có thể cùng nhau đi tiếp trên hành trình trở về với chính mình hành trình tỉnh thức. Và bạn cũng có thể đọc hoặc nghe thêm những câu chuyện, những trải nghiệm thật tôi chia sẻ tại Blog trungtamcici.com. và kênh.
Cảm ơn bạn đã theo dõi, và hẹn gặp lại trong bài tiếp theo. Chúc bạn một ngày thật an yên, thật nhẹ nhàng, và tràn đầy ánh sáng trong tim.
TRUNGTAMCICI
- Danh mục: Học viên
- Ngày đăng: 19/10/2025
Nhận xét
Đăng nhận xét